Tổ Quốc VN Và “Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa”
(Bài III)
- “Văn Kiện Ðảng” CSVN, kể cả mấy lá thư của Hồ Chi Minh đã cho thấy, Hồ là “ĐẠI BIỂU” của Quốc Tế Cộng Sản (QTCS), lãnh lương của QTCS, thi hành chỉ thị của QTCS — không Nga Cộng thì Tàu Cộng là kẻ đầu xỏ.
“....Quốc tế cộng sản đã chỉ thị cho đồng chí Nguyễn ái Quốc chịu trách nhiệm "hợp nhất các phần tử cộng sản chân chính lại, để thành lập một đảng duy nhất". Nhận chỉ thị này, mùa thu năm 1929, đồng chí Nguyễn ái Quốc từ Thái Lan trở lại Hương Cảng chuẩn bị kế hoạch thực hiện nhiệm vụ lịch sử trọng đại nói trên”…..
“…..Hội nghị tiến hành dưới sự chủ trì của đồng chí Nguyễn ái Quốc, đại biểu của Quốc tế cộng sản. Sau 5 ngày làm việc khẩn trương, các đại biểu đã hoàn toàn nhất trí tán thành ý kiến của đồng chí Nguyễn ái Quốc và thống nhất các tổ chức cộng sản thành một đảng lấy tên là Đảng cộng sản Việt Nam”.….
“….. Hội nghị còn thông qua Lời kêu gọi của đồng chí Nguyễn ái Quốc thay mặt Quốc tế cộng sản và đảng cộng sản VN gửi đến quần chúng công, nông, binh, đồng bào và đồng chí trong cả nước nhân dịp thành lập đảng”.
Như vậy thì quá rõ ràng, Hồ Chí Minh đã thi hành mệnh lệnh do QTCS sai khiến, thành lập đảng CSVN: Ðảng ấy là đảng gì? Công cụ của Nga Tàu? Hay ‘GIAN NHÂN HIỆP ÐẢNG, làm tay sai cho ngoại bang?
- Vì thảm hoạ Mác-Lênin do Hồ mang từ Sô-Viết về VN giày xéo quê cha đất tổ, nên quê hương chúng ta trở thành bãi chiến trường giữa Nga Tàu và các nước Tư Bản Tây Phương từ 1945 đến 1975.
Do đó, chỉ có những kẻ “vong ơn bội nghĩa” với Tổ Quốc VN, hoặc mắc bệnh tâm thần mới “theo cờ Đỏ bỏ cờ Vàng”.
- Trần Quốc Kháng -
- Đại Tá Vẹm ‘Nói Như Vẹm’
Khi “đoàn quân Quốc Tế Vô Sản” hoành hành ở nước ta, cờ Máu Sao Vàng xuất hiện cùng với thành ngữ “nói như VẸM”. Khởi đầu ở miền Bắc rồi đến miền Nam VN, ai cũng hiểu thành ngữ “nói như vẹm” dùng để ám chỉ CSVN, nói ngược nói xuôi, có khi “nói như con vẹt”, có khi “đao to búa lớn” — bên ngoài rất hoa mỹ, nhưng bên trong gian ác khôn lường.
Nói thì đạo đức cao sâu
Làm thì như lũ đầu trâu mặt người
Khoe khoang “Cách Mạng” đổi đời
Nhưng dân nghèo khổ gấp mười thời xưa
Đó là những câu ca dao, xuất phát từ đáy lòng người dân nói lên sự thật về bản chất của CSVN, rất phù hợp lời tự thú của ông Gorbachev — cựu Chủ Tịch Liên Sô, sau khi “ăn năn hối cải”, đã trở về với Chính Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc. Trong khi thuyết trình ở Hoa Kỳ về đề tài “Nước Nga, Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai”, ông Gorbachev đã chân thành tuyên bố:Làm thì như lũ đầu trâu mặt người
Khoe khoang “Cách Mạng” đổi đời
Nhưng dân nghèo khổ gấp mười thời xưa
“Cộng Sản mà tôi phục vụ gần cả đời người, nhưng nay tôi phải đau đớn và thành thật để nói: Cộng Sản chỉ biết nói dối và tuyên truyền”.
Ðúng là như vậy. LỪA DỐI và BẠO LỰC là sở trường của giặc ‘Cờ Máu Búa Liềm’ nói chung, hay giặc ‘Cờ Máu Sao Vàng’ nói riêng.
Trên mạng lưới điện toán, điển hình là bài “Một Phương Hướng Đổi Mới Trình Đồng Bào” của đại tá VẸM Bùi Tín — phổ biến hồi đầu năm 2003 vừa qua, tiềm ẩn nhiều điều TRÍ TRÁ, liên quan đến chủ đề ‘Hai Lá Cờ, Hai Bên Chiến Tuyến’.
Mặc dù Bùi Tín là cây viết lão luyện trong ngành tuyên truyền của CSVN, có khả năng “lừa già dối trẻ” rất thiện nghệ. Nhưng từ khi mặt nạ “Yêu Nước Thương Dân, Cách Mạng, Giải Phóng” của đảng CSVN rơi xuống đất, Bùi Tín sa vào tình trạng “nói dối không thông”. Nên khi viết sách báo, họ Bùi viết đoạn nọ mâu thuẫn với đoạn kia. Bằng cớ là hắn đã viết về tệ trạng ở VN — trong thời XHCN như sau:
“Do công khai hoá, ta được biết năm qua riêng về xây dựng cơ bản trong cả nước số vốn đầu tư bị ăn cắp, thất thoát lên đến 40%, một tỷ lệ cực kỳ khủng khiếp! riêng về bộ xây dựng, đã thất thoát hơn 500 triệu đôla trên 2,6 tỷ đôla! Báo chí quốc tế cho rằng đến mức ấy không còn có thể gọi là tham nhũng. Đó là cướp! là ăn cướp tài sản xã hội ! (brigandage!)”.
Qua sự kiện nêu trên, CSVN là đảng giặc cướp hay đảng gì đây? Lá cờ “Máu Sao Vàng” của chúng là cờ của đảng giặc cướp hay là “Quốc Kỳ VN”? Đồng thời, nhìn lại quá trình lịch sử nửa thế kỷ vừa qua thì ai cũng thấy, mức độ tội ác — do CSVN gây ra — không còn ở mức độ của đảng cướp, mà vượt lên mức độ QUỐC TẶC — độc nhất vô nhị trong lịch sử VN.
Thế nhưng, sau khi tố cáo CSVN ăn cướp công quỹ, Bùi Tín xoay chiều 180 độ. Sang đoạn văn khác, hắn đã “tô son điểm phấn” cho đồng bọn, trái ngược với đoạn văn do chính tay hắn đã viết ở trên:
“… Khá nhiều đảng viên cộng sản có trí tuệ, có lương tâm, thật lòng yêu nước thương dân đề xuất; mà không ít cựu chiến binh, có cả sỹ quan trung cấp, cao cấp, cấp tướng kiến nghị; mà rất nhiều thanh niên cộng sản thông minh, có tâm huyết mong chờ, chắc chắn được đông đảo đồng bào yêu quý trong cả nước hân hoan đón nhận, khi biết và hiểu rõ”.
Thật là đơn giản. Vấn đề được nêu lên là từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, trong đảng giặc cướp, kẻ nào là người “có lương tâm”?
Hiển nhiên là không. Như vậy, trong đảng giặc gian manh VC, kể cả chúa trùm Hồ Chí Minh và con cháu của hắn — trong “Đoàn Thanh Niên Cộng Sản” — có kẻ nào “thật lòng yêu nước thương dân”? Hay ngược lại, toàn là bọn phản dân hại nước? Có ai “yêu nước thương dân” mà lại ngớ ngẩn đến độ, dấn thân vào cuộc đấu tranh của Cộng Sản mà “hình thức thì dân tộc, nội dung là quốc tế"?
Nói rõ hơn theo ngôn từ của Cộng Sản thì DIỆN bên ngoài của cuộc đấu tranh là Dân Tộc. Còn chủ đích thực sự bên trong hay là ĐIỂM, chỉ nhằm phục vụ Quốc Tế Vô Sản mà Nga Cộng và Tàu Cộng là 2 kẻ đầu xỏ!
Đồng ý, “nhân vô thập toàn”. Nên cũng có nhiều đảng viên VC lầm đường. Nhưng sau khi hoạt động cho VC dăm bẩy năm mà không phân biệt được Chính và Tà, không dám trở về với đại khối Quốc Dân thì những kẻ lầm đường ấy, liệu còn là người hay đã biến thành lũ “NGỢM Mác-Lênin”?
Dù ở trong tình huống nào, tất cả các đảng viên CSVN, không nhiều thì ít, đều có tội với Tổ Quốc và Dân Tộc. Nhưng thiết tưởng, sau khi chúng biết “cải tà quy chính” thì đại khối Quốc Dân — với lòng bao dung trời biển — sẵn lòng tha thứ, tùy theo tội trạng.
Nhớ lại 2 cuốn “Hoa Xuyên Tuyết” và “Mặt Thật” của Bùi Tín đã phát hành trước đây. Mặc dù họ Bùi chỉ nói lên phần nào sự thật — KHÔNG thể giấu diếm — nhưng chỉ cần căn cứ vào đó, độc giả cũng thấy rõ: Hồ Chí Minh và đảng CSVN là bọn tay sai của Nga Tàu không thể chối cãi.
Chính vì vậy, trong bài “Hoan Hô Ông Bùi Tín” của các ông Việt Thường, Nam Nhân và Lý Tuấn — phổ biến trên NET hồi trung tuần tháng 2 năm 2003 — đã nêu lên những nhận xét về Hồ và đảng CSVN qua 2 tác phẩm nêu trên của Bùi Tín:
“Trần ích Tắc đi theo quân Nguyên vào Việt Nam (chắc vì ươn hèn và tham vọng). Những Hoàng cao Khải, Lê Hoan, chắc chắn tội ác không bằng một phần tỷ của Hồ. Khi Hồ còn sống đã dâng biển dâng đất cho Tàu cộng. Bọn thừa kế Hồ là Đỗ Mười, Lê khả Phiêu, Nông đức Mạnh lại vừa tiếp tục dâng đất, dâng biển cho Tàu cộng và v.v.
Những kẻ nói trên bị lịch sử kết tội là Việt gian thì Hồ và lũ thừa kế của hắn phải là đại, đại Việt gian.
Dù ông (Bùi Tín) cố tìm cách phủ nhận, nhưng sự mô tả của ông về Hồ và bè lũ qua hai cuốn “Hoa xuyên tuyết” và “Mặt thật” đã chứng minh hùng hồn và cụ thể rằng chúng, tức Hồ chí Minh và đảng cộng sản của hắn là lũ Việt gian bán nước”.
Đồng thời, khi nêu lên nhận định về cuộc chiến Việt Nam (1945-1975), các ông Việt Thường, Nam Nhân và Lý Tuấn đã viết: Những kẻ nói trên bị lịch sử kết tội là Việt gian thì Hồ và lũ thừa kế của hắn phải là đại, đại Việt gian.
Dù ông (Bùi Tín) cố tìm cách phủ nhận, nhưng sự mô tả của ông về Hồ và bè lũ qua hai cuốn “Hoa xuyên tuyết” và “Mặt thật” đã chứng minh hùng hồn và cụ thể rằng chúng, tức Hồ chí Minh và đảng cộng sản của hắn là lũ Việt gian bán nước”.
“Đây là cuộc chiến giữa nhân dân Việt Nam chống những tên Việt gian, lính đánh thuê cho thực dân đỏ Nga-xô, Tàu cộng. Nghĩa là chống thực dân đỏ xâm lược…
… Ông (Bùi Tín) đã kinh ngạc khi kể lại những chuyện Hồ chí Minh bị Stalin và Mao coi thường như thế nào; Hồ và lũ cán bộ cộng sản của Hồ đã răm rắp tuân theo một cách ngoan ngoãn những lệnh của Stalin, những ý kiến của cố vấn Tàu do Mao phái sang. Ông (Bùi Tín) đã tả rất sinh động cảnh các cố vấn Tàu cộng ngồi gác hai chân lên bàn, nhổ nước miếng ồn ào rất là Tàu và ra mọi mệnh lệnh, và từ Hồ cho đến Trường Chinh, Hoàng quốc Việt v.v & kính cẩn chấp hành.
Ông (Bùi Tín) là người đọc nhiều, đi nhiều, gặp gỡ nhiều, xin hỏi ông có thấy trong lịch sử Việt Nam và các nước trên thế giới (ngoại trừ các nước chư hầu cộng sản của Nga-xô và Tàu cộng) có chuyện như vậy xảy ra không? Chắc chắn là không. Còn nếu có thì chỉ xảy ra giữa mẫu quốc và thuộc địa; giữa khâm sai thiên triều với lũ tay sai bán nước mà thôi”!
… Ông (Bùi Tín) đã kinh ngạc khi kể lại những chuyện Hồ chí Minh bị Stalin và Mao coi thường như thế nào; Hồ và lũ cán bộ cộng sản của Hồ đã răm rắp tuân theo một cách ngoan ngoãn những lệnh của Stalin, những ý kiến của cố vấn Tàu do Mao phái sang. Ông (Bùi Tín) đã tả rất sinh động cảnh các cố vấn Tàu cộng ngồi gác hai chân lên bàn, nhổ nước miếng ồn ào rất là Tàu và ra mọi mệnh lệnh, và từ Hồ cho đến Trường Chinh, Hoàng quốc Việt v.v & kính cẩn chấp hành.
Ông (Bùi Tín) là người đọc nhiều, đi nhiều, gặp gỡ nhiều, xin hỏi ông có thấy trong lịch sử Việt Nam và các nước trên thế giới (ngoại trừ các nước chư hầu cộng sản của Nga-xô và Tàu cộng) có chuyện như vậy xảy ra không? Chắc chắn là không. Còn nếu có thì chỉ xảy ra giữa mẫu quốc và thuộc địa; giữa khâm sai thiên triều với lũ tay sai bán nước mà thôi”!
Đúng là như thế. Hồ cùng đồng đảng — dĩ nhiên có cả Bùi Tín — không thể chối cãi được những sự thật ấy. Thế nhưng trong bài “Một Phương Hướng Đổi Mới Trình Đồng Bào” nêu trên, họ Bùi đã bẻ cong ngòi bút, cho rằng có “khá nhiều đảng viên cộng sản có trí tuệ, có lương tâm, thật lòng yêu nước thương dân”!
Nói cách khác là đại tá VẸM “nói dối không thông”, trong khi diễn trò “phản tỉnh” CUỘI đã ‘lòi đuôi cáo đỏ’. Vì vậy, nhiều người mới bảo Bùi Tín là kẻ “khẩu Phật tâm xà”. Có nghĩa là “ngoài miện thì đọc Na Mô. Trong lòng thì chứa một bồ dao găm”.
Xin quý vị thử kiểm chứng lời nói và việc làm của Bùi Tín để thấy ngay sự thực. Trong bài nêu trên, họ Bùi đã tung ra những lời ngọt bùi để bắc cầu “Hoà Hợp Hòa Giải” trong màn kịch “Bỏ Huy Chương”:
“Các anh chị em Cựu chiến binh, thương binh của Quân đội Việt nam Cộng hoà cũ hiện ở trong và ngoài nước, trên tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc thật lòng; nhân đây, tôi tuyên bố từ bỏ 9 Huân chương Kháng chiến, Quân công, Chiến công, Chiến sỹ vẻ vang tôi được thưởng, khi xót xa nhìn ra sự thật qua tổng kết thống kê 30 năm chiến tranh: số người Việt nam chết và bị thương lớn nhất không phải do quân lính nước ngoài mà do chính người Việt ta hăng say bắn giết nhau, bởi những học thuyết xa la”.
Ai thiếu kinh nghiệm về Cộng Sản, hoặc nhẹ dạ dễ tin mà đọc lời “đường mật” của họ Bùi thì chắc hẳn sẽ cảm kích. Nhưng khi so sánh lời nói và việc làm của Bùi Tín — quá khứ cũng như hiện tại — ai cũng thấy rõ bộ mặt thật “giả nhân giả nghĩa” của tên đại bịp này.
Trong bài “Vạch Trần Tội Ác Bùi Tín” của ông Võ Tử Đản, có đoạn tố cáo họ Bùi, đã thảm sát lương dân ở Quảng Trị hồi cuối thập niên 1940:
“Tôi đọc bài báo của ông Bùi Tín đăng trên Nhật báo Người Việt ra ngày 22-11-1999. Qua các buổi diễn thuyết và và các bài biết của Bùi Tín, Bùi Tín chỉ kể tội ác và những sai trái của những người cộng sản khác như Phạm văn Đồng,Võ nguyên Giáp v.v... nhưng chưa hề nghe Bùi Tín tiết lộ một trong những hàng ngàn tội ác mà Bùi Tín đã giết hại những người Việt Quốc gia trong suốt 45 năm mà Bùi Tin theo đảng cướp cộng sản dưới sự lãnh đạo của tên quốc tặc Hồ chí Minh.
Vì thế hôm nay tôi đơn cử một trong hàng ngàn tội ác mà chính tôi đã chứng kiến, thấy tận mắt nghe tận tai, mà Bùi Tín đã gieo tang tóc cho người dân Quảng trị vào các năm 1947- 1948. Khi Bùi Tín làm đại đội trưởng đại đội địch hậu, mà chính là đại đội chuyên ám sát, bắt cóc dân lành và các đảng viên các đảng Quốc dân đảng, Đại việt thuộc hai huyện Triệu phong và Hải lăng”.
Nhớ lại từ năm 1991, sau khi họ Bùi “phản tỉnh” ra hải ngoại, có ai thấy gã tỏ ý ân hận, “ăn năn hối cải” và gởi lời xin lỗi các gia đình nạn nhân — như trường hợp của ông Võ Tự Đản, có thân phụ đã bị họ Bùi giết hại? Ấy thế mà tên Ðại Tá đồ tề này vẫn trơ trẽn, “giả nhân giả nghĩa”, nào là “từ bỏ huy chương”, nào là “xót xa nhìn ra sự thật qua tổng kết thống kê 30 năm chiến tranh”!Vì thế hôm nay tôi đơn cử một trong hàng ngàn tội ác mà chính tôi đã chứng kiến, thấy tận mắt nghe tận tai, mà Bùi Tín đã gieo tang tóc cho người dân Quảng trị vào các năm 1947- 1948. Khi Bùi Tín làm đại đội trưởng đại đội địch hậu, mà chính là đại đội chuyên ám sát, bắt cóc dân lành và các đảng viên các đảng Quốc dân đảng, Đại việt thuộc hai huyện Triệu phong và Hải lăng”.
- Ngố Như Cán Ngố
Mặc dù CSVN có khả năng thiên phú là xảo quyệt, “lừa già dối trẻ”, hoặc “nói như vẹm”. Nhưng trong nhiều trường hợp, không những CSVN “nói như con vẹt” mà còn làm nhiều chuyện, rất ư là ngố.
Do đó, vấn đề được nêu lên: Hai chữ CÁN NGỐ xuất hiện từ khi nào?
Xin thưa: Ngay sau khi bọn cán binh VC vào chiếm Sài Gòn — hồi đầu tháng 5 năm 1975. Nhiều người đã chứng kiến, bọn chúng hành xử lố bịch, hoặc NGỐ như lũ Mường, lũ Mán khi vào thành thị.
Điển hình là chuyện VC sử dụng bồn cầu tiêu để nuôi cá — trong các cao ốc hay trong các khách sạn mà chúng chiếm đóng. Khi vô tình đụng vào cần giật nước, cá trôi mất thì chúng bực bội, chửi bới om xòm: “Đ… M… mấy thằng Mỹ Ngụy gài bẫy”.
Kế tiếp là chuyện ngố của cán bộ VC trong “Uỷ Ban Quân Quản”. Hồi đó, nếu quý vị nào cư ngụ ở Sài Gòn, như khu chung cư Minh Mạng, hoặc khu chùa Ấn Quang, chắc hẳn đã có dịp chứng kiến nhiều chuyện “nửa khóc nửa cười”. Chẳng hạn như khi đi “tham quan” các khu phố mà “Uỷ Ban Quân Quản” ép buộc dân chúng phải dọn dẹp sạch sẽ, có khá đông VC cao cấp, đã làm cho nhiều phụ nữ, đang bận rộn, phải ngưng tay ôm bụng cười. Họ đã nhìn tận mắt, bọn chúng dùng băng vệ sinh của phụ nữ (sử dụng khi có kinh nguyệt) để che miệng cho khỏi bụi. Thế mà chúng vẫn không biết, vẫn đi nghêng ngang, vẻ mặt vênh váo, tỏ ý huênh hoang là kẻ chiến thắng.
Hàng trăm chuyện, hay cả ngàn chuyện “ngố” khác đã xẩy ra trong thời kỳ này, kể cả trong các trại giam cựu Quân Nhân VNCH, khiến dân chúng miền Nam gọi cán binh VC là “cán ngố”.
Mặc dù nhiều người chê cười cán binh VC làm những chuyện ngố như trên. Nhưng thật ra, đó là chuyện thường tình, nên tội nghiệp cho chúng nhiều hơn là chê cười. Vì lẽ, đại đa số bọn chúng đều là NẠN NHÂN, bất hạnh sinh ra trong thời XHCN ở miền Bắc. Chúng lại sống trong rừng rú hay chiến khu VC hàng chục năm ở miền Nam, không nhìn thấy ánh sáng văn minh. Từ ngày này sang ngày khác, chúng bị “Bác và Đảng” đầu độc, nên chỉ có biết chém giết như bài “Quốc Ca” VC thúc dục: “THỀ PHANH THÂY, UỐNG MÁU QUÂN THÙ”!!!
Thế còn đại tá VC Bùi Tín thì sao? Ai dám bảo hắn “ngố như cán ngố”?
Chúng tôi xin thưa: Mặc dù Bùi Tín có khả năng “lừa già dối trẻ” rất thiện nghệ, nhưng vì không có “Chính Nghĩa”, nên trong nhiều trường hợp, gã lập luận hồ đồ, rõ ràng là “NGỐ như cán ngố”. Không riêng cá nhân chúng tôi mà còn nhiều người khác cũng nhận thấy như thế.
Ðiển hình là bài “ ÔNG BÙI TÍN và MÂY MÙ THẾ KỶ” của nhà báo Lý Tuấn — phổ biến trên NET hồi tháng 8 năm 2003 — đã cho thấy Bùi Tín tung ra những luận điệu ấu trĩ trong mưu đồ, xúi dục cộng đồng VN tỵ nạn Cộng Sản, dẹp bỏ cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.
Mặc dù ông Lý Tuấn công nhận Bùi Tín “là tay viết chuyên nghiệp, là tay tuyên truyền, tuyên vận lão luyện của đảng Việt gian cộng sản”. Nhưng ông Lý Tuấn lại khinh thường lập luận của Bùi Tín yếu kém đến độ cần phải hỏi trẻ em. Chứng cớ là trong phần kết luận, ông Lý Tuấn đã viết:
“Xin mượn lời nói mộc mạc của một em nhỏ trên Diễn đàn Dân chủ để kết thúc bài viết này. Đồng thời, đề nghị ông Bùi Tín nên có một chút suy tư sau khi đọc. Lời nói đó như sau:
“Ngày xưa vì cờ đỏ mà các em phải theo gia đình đi vượt biên chết sống khó lường lại bị đảng CSVN nguyền rủa là cặn bã xã hội. Khi cận kề tử thần trên biển, gia đình của em nhờ cờ vàng để kêu gọi trợ giúp và ghe nhắm hướng cờ vàng trên các đảo tị nạn để tìm đến tự do. Ngày nay đảng CSVN bán nước cho Trung cộng lại kêu gọi các em “treo cờ đỏ, bỏ cờ vàng”.
“Ngày xưa vì cờ đỏ mà các em phải theo gia đình đi vượt biên chết sống khó lường lại bị đảng CSVN nguyền rủa là cặn bã xã hội. Khi cận kề tử thần trên biển, gia đình của em nhờ cờ vàng để kêu gọi trợ giúp và ghe nhắm hướng cờ vàng trên các đảo tị nạn để tìm đến tự do. Ngày nay đảng CSVN bán nước cho Trung cộng lại kêu gọi các em “treo cờ đỏ, bỏ cờ vàng”.
Thật ra, chuyện ấu trĩ xẩy ra chỉ vì họ Bùi lầm tưởng là có thể đầu độc được những người nhẹ dạ — chối bỏ Quốc Kỳ VN là cờ Vàng Ba Sọc Đỏ:
“Cho đến nay, ngay một số người Việt quốc gia đã nghĩ đến một lá cờ khác. Họ không công nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ là quốc kỳ nữa, với lý do nó tiêu biểu cho một thời kì, một chế độ tham nhũng do thực dân, đế quốc dựng lên. Một số người quốc gia còn nói với tôi là không thể chấp nhận cờ vàng ba sọc đỏ, vì nó đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận, bất lực trong cuộc chiến đấu giữ miền Nam khỏi lọt vào tay cộng sản, đến nỗi họ bỏ nước ra đi”.
Qua luận điệu “nhân bất học bất tri lý” nêu trên thì quả thật, tội nghiệp cho tình trạng trí tuệ và nhân cách của Bùi Tín. Vì lẽ sơ đẳng: Hầu như ai cũng biết, Quốc Kỳ là biểu tượng cho Quốc Gia Dân Tộc, cho “hồn thiêng sông núi”, trong đó có Anh Linh của các Anh Hùng Hào Kiệt đã có công dựng nước và bảo vệ Tổ Quốc.Dĩ nhiên, Quốc Kỳ KHÔNG “tiêu biểu cho một thời kì, một chế độ”. Quốc Kỳ lại càng không thể là “đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận” như lời VẸM Bùi Tín muốn đầu độc dư luận.
Họ Bùi đang sống ở Ba-Lê thì rất thuận tiện, gặp các trẻ em Pháp, để học hỏi những điều sơ đẳng nêu trên — qua bài học lịch sử về lá Quốc Kỳ nước Pháp, trước và sau thời mạt vận (nhất là hồi Thế Chế Thứ II) vẫn không thay đổi.
Chúng tôi dám chắc, đa số các trẻ em Pháp ở bậc Tiểu Học đều biết thảm kịch của nước Pháp khi bị Quân Đội Đức xâm lăng.
Thật vậy, hồi Thế Chiến Thứ II, Quân Đội Pháp bị thảm bại trên khắp chiến trường. Thảm cảnh của dân Pháp chạy giặc diễn ra, tương tự như hồi miền Nam thất thủ năm 1975. Chỉ có điều khác biệt là miền Nam bị thất thủ vì lý do chính trị. VN Cộng Hoà sa vào cảnh cô thế từ khi Hoa Kỳ cúp viện trợ, nên thiếu hụt vũ khí cùng vật liệu chiến tranh. Còn Quân Đội Pháp hồi Thế Chiến Thứ II, có đồng minh hỗ trợ và đầy đủ súng đạn nhưng vẫn thất trận trước sức tấn công vũ bão của Quân Đội Đức. Hệ quả là hàng triệu người Pháp cũng hoảng hốt, cũng tranh giành nhau, lũ lượt chạy về các tỉnh miền Nam để thoát khỏi bàn tay hung bạo của kẻ thù. Hồi ấy, chính phủ Pháp đã phải “bỏ ngỏ” thành phố Ba-Lê và sau đó mấy ngày, lại còn phải xin xỏ Quân Đội Đức ký kết thoả hiệp “ngưng chiến”.
Nhưng sự thật, đó là văn kiện đầu hàng. Vì trong thoả hiệp, Pháp bằng lòng cho Đức chiếm đóng miền Bắc nước Pháp, bao gồm thủ đô Ba-Lê và vùng biển. Còn miền Nam thì Quân Đội Đức, dựng lên “chính phủ bù nhìn”, cầm đầu là Thống Tướng Henry Philippe Petain!
Mãi đến khi Quân Đội Mỹ tiến quân đến gỉai phóng Ba-Lê, dân Pháp mới nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm. Sau khi chiến tranh chấm dứt, Petain bị kết án tử hình vì tội “thông đồng” với Quân Đội Đức. Nhưng sau đó, Petain được giảm án, chỉ bị tù “chung thân”, rồi chết trong trại giam ở Ile d’Yeu ngày 23-7-1951.
Qua bài học lịch sử này, những người lầm lỡ tin theo lời của VẸM Bùi Tín, chắc hẳn sẽ đặt vấn đề: Tại sao Quân Đội Pháp cũng thất trận, dân chúng Pháp cũng lũ lượt chạy giặc và vượt biển qua Anh Quốc, nhưng đến khi tướng De Gaulle — linh hồn của kháng chiến Pháp chống Đức — trở về Ba-Lê, rồi thành lập Đệ Ngũ Cộng Hoà lại vẫn sử dụng cờ ba màu “Xanh, Trắng, Đỏ” như xưa làm Quốc Kỳ của Pháp?
Vì lẽ dễ hiểu — như phần trên, chúng tôi đã nêu lên: Quốc Kỳ là biểu tượng cho toàn thể Quốc Gia Dân Tộc, KHÔNG “tiêu biểu cho một thời kì, một chế độ”; KHÔNG thể là “đại diện cho sự thối nát, cho sự thất trận” như lời VẸM Bùi Tín muốn đầu độc dư luận, ‘theo cờ Ðỏ bỏ cờ Vàng’.
Không những thế, họ Bùi lại còn cổ xuý cho “quyền tự do bất lương”, hoặc “quyền tự do vong ân bội nghĩa” với Tổ Quốc VN mà biểu tượng là cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ — qua việc huỷ bỏ lễ chào cờ:
“Tôi nghĩ, đấy là những ý kiến tự do, không ai có quyền cấm đoán, được nêu ra để tham khảo. Theo tôi, hiện nay không nên áp đặt một lá cờ nào. Chúng ta không nên sa lầy vào vấn đề này, không nên chia rẽ vì một lá cờ vốn mang tính hình thức nhiều hơn. Theo tôi, trong lúc này không nhất thiết phải treo, phải chào một lá cờ nào trong các cuộc họp của cộng đồng”.
Rõ ràng, vì không có “Chính Nghĩa”, nên Bùi Tín “viết ít ngố ít, viết nhiều ngố nhiều, càng viết càng ngố”! Ai cũng biết, đại đa số người Việt ở hải ngoại, đều là người tỵ nạn Cộng Sản, dù là vượt biên vượt biển, hay đi theo chương trình ODP, hoặc HO. Ngoại trừ thành phần “vong ân bội nghĩa” hay “trở cờ đón gió” muốn xoá bỏ “căn cước tỵ nạn”, chẳng có ai bị bệnh tâm thần mà huỷ bỏ nghi lễ chào “Quốc Kỳ VN” trong các phiên họp quan trọng của cộng đồng.
Đồng ý, đoàn kết thì mới có sức mạnh. Nhất là trong lãnh vực đấu tranh. Nhưng không có ai ngố như Bùi Tín tưởng: Chỉ vì e ngại bị mang tiếng là “chia rẽ” mà bắt tay “đoàn kết” với bọn “đón gió trở cờ”, hoặc bọn VC “nằm vùng” để cho chúng khống chế.
Xét cho kỹ, ai cũng thấy những lời “ngố như cán ngố” nêu trên là triệu chứng cho thấy, Bùi Tín cùng đội ngũ tuyên truyền của VC đang nhức nhối trước chiến dịch “Công Nhận Cờ Vàng” trên đất Mỹ.
Đồng thời, trên mạng lưới điện toán, CSVN còn cho tay sai, tung ra “bản thống kê” CUỘI, cho rằng đa số dân Mỹ không ủng hộ các cuộc biểu tình của người Việt khi mang cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Thế nhưng, tổng kết đến thượng tuần tháng 9 năm 2003, đã có khoảng 14 thành phố và tiểu bang Lousiana, đã tán thành “Quyết Nghị” công nhận cờ Vàng. Đó là biểu tượng cho Chính Nghĩa Quốc Gia và lòng yêu chuộng Tự Do Dân Chủ của cộng đồng VN tỵ nạn Cộng Sản. Điều này chứng tỏ, dân chúng Hoa Kỳ — qua các Nghị Viên và Dân Biểu — vẫn tôn trọng cờ Vàng của VN Cộng Hoà khi xưa.
Nhìn lại biến cố lịch sử năm 1975, ai cũng thấy “đoàn quân Quốc Tế Vô Sản” Mác-Lênin — dưới cờ Máu Sao Vàng — đánh chiếm miền Nam, cướp đoạt tất cả quyền Tự Do và gây nên thảm cảnh nghèo khổ lầm than trong xã hội. Nên hàng triệu người Việt đã liều mạng, bỏ nước đi trốn Cộng Sản. Nói cách khác, người dân VN tỵ nạn, ghê tởm cờ Máu Sao Vàng, nên phải tìm cách thoát thân, đi “theo bóng cờ Vàng” thì mới có Tự Do No Ấm.
Đó là sự thật trong lịch sử. Ðó là cuội nguồn của cộng đồng VN tỵ nạn ở hải ngoại. Vì vậy, chiến dịch cờ “Công Nhận Cờ Vàng” được phát động, làm cho CSVN “giẫy nẩy như đỉa phải vôi”. Hết Nguyễn Đình Bin, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao VC lại đến Nguyễn Mạnh Hùng, Tổng Lãnh Sự VC tại Sans Fransisco. Chúng đã quýnh quáng, nào là viết văn thư phản đối, nào là hù hoạ đóng cửa hang ổ Lãnh Sự Quán. Nhưng rồi, chúng lại vội vàng nài nỉ, “lobby”, hoặc mua chuộc những kẻ bất lương, chống lại “Nghị Quyết” công nhận cờ Vàng như trường hợp ở San Fransisco.
(Xin xem tiếp bài IV)
Ngày Quốc Nạn Cộng Sản 2–9-2003
Trần Quốc Kháng
ToQuocVN-XHCN-Uni3-Paris
Rev 5/07/09